Tâm sự bâng quơ của một nhân viên 8X(Phần 1)

Không biết từ bao giờ mình đã bỏ thói quen viết lách, chỉ nhớ là khá lâu rồi mình đã không còn dành thời gian cho việc viết nữa. Khác hẳn với mình ngày xưa – một cô bé rất thích viết, đặc biệt là viết nhật ký.

Nhưng từ khi công ty WFH toàn tập, không còn được lên công ty gặp bạn bè, đồng nghiệp, không được trò chuyện trực tiếp cùng với các bạn cạ của mình, vắng đi những buổi trà sữa đàn đúm cùng nhau, tự dưng mình lại muốn viết gì đó 🙂

Septeni Technology(bây giờ là Flinter Việt Nam) là người tình thứ 2 của mình – sau khi mình quyết tâm rời bỏ mối tình đầu tiên sau 5 năm gắn bó. Và với người tình thứ 2 này, cảm giác của mình lúc nào cũng mới mẻ, nguyên vẹn và thật gần gũi, ấm áp. Vậy mà nhìn lại cũng đã gần 8 năm bên nhau rồi đấy. Cũng đã rất nhiều người vào trước mình lần lượt ra đi và mình cho đến giờ vẫn còn ở lại.

Mình ở lại vì rất nhiều lý do và lý do chính mình chọn ở lại đến thời điểm này là khó có thể tìm được một công ty nào khác có môi trường làm việc và những người đồng nghiệp tốt như ở nơi này.

Mình chọn làm việc ở đây vì ban đầu ấn tượng với bác giám đốc cực kỳ đẹp trai, tốt bụng và thân thiện ngay sau lần phỏng vấn vòng 2. Lúc mình phỏng vấn xong, bác ấy đã ra tận hành lang bấm thang máy để đưa mình xuống. Chỉ vì một cử chỉ rất nhỏ đó thôi mà mình bị ấn tượng cho đến tận bây giờ và không còn tí lăn tăn nào khi quyết định chọn Sep làm mối tình thứ 2 của mình.

Mình còn nhớ như in ngày đầu tiên đến công ty làm việc, khi còn đang ngại ngùng và luống cuống chưa biết chào hỏi mọi người kiểu gì thì một anh cùng quê cực kỳ thân thiện và tốt bụng đã ra hỏi chuyện mình và còn giúp mình bê máy ra chỗ bàn làm việc. Người đó chính là anh cả của đội PAM sau này.

Nhờ đó mà cảm giác của ngày đầu tiên đi làm tại công ty thứ 2 này thật gần gũi và ấm áp. Rồi với mình những chuỗi ngày đi làm sau đó cứ ắp dần lên thành rất nhiều kỷ niệm đẹp, mình được làm dự án cùng với các anh/chị/em bên đội PAM tại tòa nhà Việt Á- và đến giờ những thành viên đội PAM vẫn gắn bó bên nhau, giúp đỡ nhau mà ko nề hà bất cứ khó khăn gì.

Cũng từ đội PAM, mình tìm được những người bạn thực sự thân thiết và rất tốt bụng, bọn mình tuy mỗi người mỗi tính, không ai giống ai, đôi lúc cũng có nhiều điểm khá bất đồng, rồi cũng có những xích mích này nọ. Nhưng trên hết chúng mình đã bỏ qua tất cả dựa trên tinh thần tôn trọng, để rồi dần hiểu nhau và mỗi ngày một gắn bó với nhau hơn. Có những thời điểm mình còn thích ở công ty hơn là ở nhà mình, vì lên đó mình được tâm sự, được giãi bày vui buồn và giải tỏa cùng với những người bạn thân của mình.

Mình coi mỗi ngày đến công ty đều là một ngày thực sự ý nghĩa, ko chỉ đến để làm việc đơn thuần, mà đến để gặp gỡ những người bạn thân của mình – mà cảm giác vắng họ dù chỉ một ngày thôi cũng đã làm mình cảm thấy thực sự khó chịu rồi.

Thế rồi covid đến, những buổi đến công ty cũng thưa dần, giai đoạn đầu khi công ty còn lên được mình vẫn rất chăm lên chỉ với mục đích được gặp những người bạn thân của mình, để có thêm động lực làm việc. Nhưng rồi gần như 2 tháng nay mình WFH 100% và không còn được lên công ty để giao lưu với những người bạn thân nữa, cảm giác trong mình trống trải đến khó tả, mặc dù vẫn chat nói chuyện cùng nhau đấy.

Hi vọng covid nhanh qua, những ngày đi làm bình thường sớm trở lại để mình và mọi người được gặp nhau, được có những buổi trò chuyện, buôn dưa lê dưa cà những lúc rảnh rỗi, tụ tập đàn đúm cùng uống trà sữa – ăn sữa chua trân châu Hạ Long – nếm những xiên thịt nóng hổi và cười nói thật nhiều để bù cho những ngày WFH toàn tập vừa rồi…!

One Comment

Add a Comment

Scroll Up