“Hồi ký” của một “Tét tơ”

*Giật tít thế cho hot thôi, đừng tin =)) Bài viết thực chất chỉ là đôi dòng tâm sự, chia sẻ của một “cô bé” với nghề Tester mà mình đang theo đuổi.

Xin chào!

Tôi xin tự giới thiệu, tôi là một Tester. Tôi đã bước chân vào ngành cũng được hơn 6 năm rồi. Một con số cũng không hề nhỏ so với tuổi đời của tôi.
Đến đây chắc cũng có người thắc mắc: sao lại dấn thân vào nghề này? Hỏi thế thì tôi cũng chịu, vì tôi cũng có biết đâu. Chỉ nhớ hồi còn ở Đại học được các anh chị khóa trên truyền lại kinh nghiệm rằng: “Muốn không làm mà vẫn có ăn thì đi làm tester em nhé.!!”
Đấy là người ta sẽ nói thế, còn tôi thì khác. Tôi muốn làm Tester bởi tôi thích được đánh nhau với dev việc tìm tòi, khám phá và bắt lỗi.

Mở bát cho cuộc đời tester của tôi cũng khá là gian nan. Đó là những ngày cuối năm 2014, nhằm kỳ thực tập cuối cùng của đời sinh viên, khi mà các bạn đồng môn đều rục rịch ục ịch đỗ vào toàn công ty “top”, thì tôi vẫn loay hoay đi nộp CV rồi phỏng vấn. Chắc phải gần chục công ty gì đấy, mà chẳng hiểu sao toàn tạch.
Chỗ thì chê tôi nhát quá => Tạch.
Chỗ thì đòi hỏi phải có kinh nghiệm => Tạch.
Nản không?
Nản chứ, tôi nản dã cả man luôn ấy. Nhưng mà, chuyện tâm linh không đùa được đâu. Tôi về bảo mẹ đi cúng, à nhầm, về nhà suy nghĩ: tiên trách kỷ, hậu trách nhân. Rõ ràng là mình còn nhiều thiếu sót, cần tìm ra và khắc phục thì mới mong có thể thay đổi được. Vậy là, sau 7×7 49 ngày luyện công, ngồi liệt kê ra các comment sau mỗi lần phỏng vấn và đưa ra biện pháp cải thiện, thì cuối cùng tôi cũng nhận được 1 vé khởi nghiệp tại nhà F. Tôi vẫn nhớ y nguyên cảm xúc lúc đó, vui mừng và hạnh phúc khôn xiết. Ơn trời, cảm ơn ông bà, bố mẹ, cô dì chú bác, anh chị em bạn bè hàng xóm :)))
=> Vạn sự khởi đầu nan, gian nan đừng có nản. “There is only one thing that makes a dream impossible to achieve: the fear of failure.” (Paulo Coelho)

Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Ngày đầu tiên đi làm thì tôi mới biết là bị nhét vào dự án đang cháy khét lẹt. Thôi xong, dự án cháy thì ai cũng bận, không có nhiều thời gian để training bài bản, nên đám thực tập sinh mới vào như bọn tôi xác định phải tự bơi là chính. Bơi thì bơi, sợ gì. Tự tìm tòi, tự khám phá và học hỏi lẫn nhau, cũng như học hỏi từ cách làm của các anh chị đi trước, thì sau một thời gian tôi cũng đã quen dần với công việc.
Cái bug đầu tiên của tôi, cũng là cái bug khiến cho tới mãi tận sau này, mỗi khi nhớ lại tôi chỉ biết cảm thán hai chữ “tại sao?”. Đó là bug bị lọt lên production anh em ạ. Khi test, tôi check tất cả mọi thứ nhưng lại trừ 1 trường trong Database. Và chính cái trường tôi bỏ qua đó, lại sinh ra bug: lưu sai giá trị. Thực sự đấy! Một cái rất cơ bản mà tôi lại bị lọt?! Than ôi…Sau đó, tất nhiên rồi, tôi phải đi giải trình, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ trong ra ngoài..Đúng là kinh nghiệm xương máu mà.
Nhưng:
Cuộc đời gian khổ nuôi ta lớn,
Giang hồ hiểm ác dạy ta khôn

Cũng nhờ có bug ấy, mà từ đó trở đi tôi luôn tự nhắc nhở mình phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận hơn (điều quan trọng phải nói 3 lần).
Kinh qua bao dự án, trải qua bao lần cãi nhau với dev sứt đầu mẻ trán, tôi tự thấy mình ngày càng trưởng thành hơn rất nhiều.
=> Không phải ai sinh ra cũng đã sở hữu cho mình những kỹ năng tuyệt vời nhưng “luyện tập sẽ tạo nên sự hoàn hảo” (practice makes perfect). Khi mới bắt đầu làm gì đó, đừng sợ vấp ngã, đừng sợ sai. Quan trọng là sau những lần vấp ngã, những lần sai đó, hãy tự rút ra bài học và biến nó thành kinh nghiệm cho mình.

Sau gần 5 năm ở nhà F., thì với nhiều lý do khách quan và chủ quan, hoặc bằng một lực hấp dẫn vô hình nào đó (bị thằng bạn già dụ dỗ), tôi gia nhập Flinters.
Như đã kể ở trên, qua nhiều năm chinh chiến, tuy đã trưởng thành hơn, nhưng có khoản giao tiếp là tôi vẫn còn khá tự ti khi gặp người lạ. Bởi thế mà tôi vào Flinters được 2 tháng, được xếp vào ngồi cùng đảo 8h31 (bây giờ đổi thành 9h31 luôn rồi =)) ) nhưng số lần nói chuyện với mọi người chắc đếm trên đầu ngón tay. Có lẽ mọi người sợ tôi bị tự kỷ, nên chị Yến quyết định đổi chỗ cho tôi ra ngồi giữa đảo (trước đó là tôi ngồi trong xó, cạnh thằng bạn già, poor tôi!). Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, khi được tái hòa nhập cộng đồng thì tôi bắt đầu bung lụa, khiến ai cũng bất ngờ, ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa vì độ “hâm” của tôi :(((
=> Khi gia nhập một môi trường mới, cách để hòa nhập tốt nhất là tham gia các hoạt động chung cùng mọi người. Đừng ngại đặt câu hỏi, và hãy nhớ, vị trí ngồi cũng khá là quan trọng đấy nhé! =))

Ở Flinters, tôi có nhiều cơ hội làm những việc trước đây ít được làm, cũng như cơ hội để phát triển bản thân. Ví dụ như, hồi còn đi học hay ở nhà F. tôi rất ít khi đứng thuyết trình trước nhiều người, thì ở Flinters tôi được thực hiện điều đó qua các khóa training.
Ở Flinters, tôi đã học hỏi thêm được rất nhiều từ các chị đồng nghiệp QA kiến thức và kinh nghiệm đầy mình của tôi.
Tôi lại thấy bản thân mình vẫn còn quá nhỏ bé trước một ngành nghề đầy tính thử thách và không ngừng phát triển như nghề Tester này.
=> Thế giới thay đổi mỗi ngày, vì thế phải luôn nỗ lực phát triển bản thân, trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.

Cho đến hiện tại, mặc dù nghề tester khiến tôi nhan sắc phai tàn, bệnh nghề nghiệp khiến tôi trở nên khó tính, nhưng tôi nghĩ con đường mình đi, đã và đang là sự lựa chọn đúng đắn.

Âu cũng là sinh nghề, “ế” nghiệp!. :))

Add a Comment

Scroll Up