Review sách “Vô Thường”
Lần đầu tiên nhìn thấy cuốn sách tôi đã bị lôi cuốn bởi cái tựa rất lạ – “Vô Thường” và thiết kế bìa cũng rất nhẹ nhàng – một bông hoa trắng nhỏ trên nền màu xanh!
Cảm giác duy nhất lúc đó là muốn đọc ngay.
Giống như cảm giác “yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên” vậy!
Cuốn sách là những câu chuyện có thật được ghi lại dưới mắt nhìn và cảm xúc của một Bác Sĩ hàng ngày chứng kiến những cảnh chia ly, mất mát nơi phòng cấp cứu. Ở nơi mà ranh giới giữa cái sống và cái chết quá gần nhau như thế, con người mới cảm giác sâu sắc nhất cái khái niệm “Vô Thường”.
“Mình bất lực quá.Trong khi cuộc sống quá đỗi vô thường. Ừ thì, tiền có thể mua được rất nhiều thứ trong cuộc sống, nhưng tiền không bao giờ mua được sinh mạng con người. Bởi vậy, được sống, được khoẻ mạnh, được bình yên dưới mái nhà, đó là niềm hạnh phúc.”
Bạn ơi! Bạn có nhận ra rằng con người chúng ta luôn bị cuốn theo sự hối hả của vòng xoay cuộc sống, của cơm áo gạo tiền, của sự lo toan … rồi để quên đi, để vụt mất rất nhiều thứ?
“Và chợt nhìn lại, thấy mình cứ mãi than vãn về những khó khăn, những chuyện bực bội, vụn vặt hàng ngày, mà quên… mình đã có rất nhiều thứ, có sức khoẻ, có gia đình để yêu thương, để đi về…”
“Bạn ơi, có bao giờ bạn cũng như mình, cũng quay cuồng trong những lo toan, nhiều khi mệt ngoài mà quên… mình đang sống. Tới một ngày, một ngày không – biết – trước, chúng ta sẽ cố giơ tay chới với trong khoảng không cầu mong được cứu. Chúng ta sẽ cố hước lên để thở, từng hơi thở khó nhọc và ánh mắt sẽ hoảng hốt khi thấy tử thần đang đứng nơi đầu giường. Ngày đó không – biết – trước.”
Bạn ơi! Bạn có nhận ra rằng đôi khi chúng ta lại quá áp đặt cách suy nghĩ, hành động chủ quan của mình cho người khác…?
Đôi khi chúng ta mong muốn và hy vọng trở thành một hình mẫu nào đó… rồi chúng ta lại áp đặt những hình mẫu đó lên con cái và người thân của mình, muốn họ sống như một hình mẫu mà mình tạo ra chứ không phải là sống thật với con người của họ!
“Chẳng phải tất cả các khoa học trên thế giới này đều muốn giúp đỡ con người sống sao cho tự nhiên nhất, hài hòa nhất, và cân bằng nhất sao? Bạn đang tạo ra một con người hay đang tạo ra cái máy? Bạn không thể biến mình thành siêu nhân nên bạn đặt tham vọng đó vào con mình?”
Bạn có nhận ra rằng “cho đi là còn mãi”?
Đã bao giờ bạn cho đi mà không cần nhận lại, cho đi mà không cần lời cảm ơn…?
Là cho đi thực sự chứ không phải “ban ơn”?
“Bàn tay biết dang ra, biết sẻ chia là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nắm lấy tay người bất hạnh hơn mình để cùng bước là bàn tay đẹp. Bàn tay biết nâng niu, gìn giữ cái đẹp, cái chân, cái thiện, là bàn tay đẹp. Và hàng ngàn định nghĩa về bàn tay đẹp”
Bạn có nhận ra rằng đôi khi chúng ta lo lắng hay suy nghĩ quá nhiều mà quên mất rằng chúng ta đang tự tạo ra “Rác” cho chính mình không?
“Cuộc sống bây giờ có quá nhiều áp lực và giá trị ảo, làm cho chúng ta không giữ được thăng bằng, làm cho chúng ta không bước đi những bước chân thong dong với trái tim nhẹ nhàng”
Bạn có nhận ra rằng phán xét, ganh tị, ghen ghét, đố kị chỉ khiến chúng ta mệt mỏi hơn?
“Trách cứ hận thù… Là tự làm đau chính mình.”
Chúng ta đã vô tình đánh mất bản thân chỉ vì quá mải sống theo suy nghĩ và cảm xúc của người khác?
Để rồi, sau tất cả còn lại gì?
“Mình chợt nhận ra hình như không ai có thể làm chủ được cuộc đời. Chúng ta cứ sống cho cái nhìn, cho miệng lưỡi người khác. Chúng ta cứ sống cho tập tục văn hoá nơi chúng ta được sinh ra, sống cho giáo điều tôn giáo chúng ta đang theo mà chưa bao giờ thắc mắc tại sao phải tin như vậy… cho đến một ngày chúng ta thảng thốt… nuối tiếc. Không muốn buông cũng phải buông…”
Bạn có nhận ra rằng tình yêu thương của người mẹ lớn lao và đáng trân quý đến mức nào không?
Hay đôi khi ta cứ mặc định rằng những việc mẹ làm là “việc đương nhiên phải thế”?
“Trái tim người mẹ, trái tim người vợ bao giờ cũng thế, đong đầy tình thương và trách nhiệm, đến nỗi quên sống cho chính mình.”
Bạn có biết tình yêu thương thực sự nó đơn giản và nhẹ nhàng như thế nào không?
“Tiếng “mình ơi” ngọt ngào quá đỗi. Có tình thương thật trên đời bạn ạ. Tình thương ấy không phân biệt, không đòi hỏi. Thương chỉ vì thương thôi, tình thương đó mới đẹp, mới thật làm sao. Bởi vẻ bên ngoài bao giờ cũng tàn hoại.”
“Nhiều người có mắt nhìn nhưng không thấy, có tai nghe nhưng không hiểu, có miệng nói nhưng chỉ toàn lời khắc nghiệt trong khi những lời yêu thương lại quá nhiệm mầu!”
“Bởi nếu có tình yêu thì họ không thể nào đánh mất nhau vì những bất đồng nhỏ nhoi được. Họ cứ cố gắng sở hữu nhau, thay đổi nhau cho phù hợp với chính mình, và họ quên, sự chết đi của chính mình… hoa tình yêu mới có thể mọc lên.”
“Cây tùng đó, bề ngoài rất xanh tốt khoẻ mạnh nhưng bên trong đầy mối mọt. Có những thứ mình nhìn thấy tận mắt, sờ được tận tay.. ngỡ đó là tốt là hay… nhưng sự thật, tấm lòng ở bên trong… thì không phải dễ dàng nhìn thấy được.”
Và rồi khi đối diện với bệnh tật con người mới cảm thấy cuộc sống mong manh, ngắn ngủi làm sao!
Chợt giật mình nhận ra còn quá nhiều thứ dang dở chưa làm, còn quá nhiều điều chưa nói, còn quá nhiều so đo, oán hận không đáng có!
“Có nhiều người nghĩ, chết là hết. Có nhiều người cho rằng: Sống là sự biểu hiện. Chết là ngưng sự biểu hiện đó. Chết là bước vào vòng luân hồi sanh tử mới, để được tái sinh, nên họ đã sống ngày hôm nay thật an lành. Cho đi những niềm vui, gieo xuống những nụ cười…”
Lời kết:
Cảm giác sâu sắc nhất mà Vô Thường mang đến cho tôi là cảm giác “buồn”, nhưng đó là hiện thực, là tất yếu của cuộc sống!
Mỗi câu chuyện, mỗi lời đúc kết của tác giả giống như một lời động viên để tôi sống vui vẻ, có ý nghĩa và an yên hơn.
Các bạn hãy thử đọc và trải nghiệm nhé!