Chạy Bộ – Thể Thao Rèn Luyện Tâm Trí
Hi, I’m TuanDA from Flinters Viet Nam. This is the 44th post of 133 days blogging challenge to commemorate the Flinters’s 10th anniversary.
Khi thấy tôi hay nói về việc chạy bộ, nhiều người nói rằng tôi đam mê, tôi “nghiện”. Nhưng thực tế thì tôi thấy mình thậm chí còn chẳng thích bộ môn này. Với tôi, chạy bộ là một bộ môn thể thao để rèn luyện tâm trí.
Sau một vài giải chạy trail, và đặc biệt gần đây nhất là giải VMM với cự ly 50Km. Tôi thấy chạy bộ là một môn thể thao thiên về tinh thần hơn là thể chất.
Chạy bộ là cách dễ dàng nhất để đưa cơ thể vượt qua ngưỡng chịu đựng của bản thân. Khi đã vượt qua ngưỡng chịu đựng này. Bản thể nằm sâu trong con người chúng ta mới dần lộ diện, sau bao lớp vỏ bọc của cuộc sống thường ngày. Có người thường ngày lịch sự, nhã nhặn nhưng khi tới giữa cuộc đua bắt đầu trở nên cáu bẳn, càm ràm về thời tiết, mơ về chuyến du lịch nằm phơi nắng ở bờ biển mà đáng lý anh ta được hưởng thụ thay vì vật lộn với núi rừng, với những con đường (mà thậm chí đó còn không phải là một con đường đúng nghĩa, chỉ là một lối nhỏ đen vâu mà người đi trước rẽ cỏ để lại) đi lầy lội, đoạn khác thì gập ghềnh sỏi đá. Có người thì bắt đầu sẽ nói về đạo lý. “Đường tuy ngắn, không đi không tới. Việc tuy nhỏ, không làm không nên”. Để cổ vũ tinh thần cho chính mình. Một dạng ma tuý tinh thần. Có người lại im lặng, điềm tĩnh.
Tôi có cơ hội được quan sát chính bản thân mình, mình là con người nào trong những con người đó. Tôi biết một điều chắc chắn, tôi là một người không dễ dàng bỏ cuộc. Điều này tôi nhận ra ngay trong những buổi tập. Có những buổi nắng nóng kinh hoàng, 38-39 độ. Buổi tập được chia thành 3 phần. Chạy 10 phút – nghỉ 2 phút, lặp lại 3 lần. Ngay lần lặp đầu tiên, cơ thể bắt đầu phản đối, nhịp tim tăng cao, cổ họng khô rát. Tôi tự nhủ mình, thôi cứ chạy hết 10 phút rồi nghỉ. Khi hết 10 phút, tôi lại tự nhủ. Thôi cứ chạy nốt 10 phút, nếu thấy không ổn thì nghỉ. Rồi khi chạy hết 10 phút. Tôi lại tự nhủ, chỉ còn 10 phút nữa thôi. Cố nốt. Cứ như vậy lịch tập suốt 4 tháng hè của tôi, chưa có một ngày nào bị gián đoạn, chưa một ngày nào tôi nghỉ vì lý do nóng quá, hoặc do hôm nay mưa mà tôi không chạy.
Tôi cũng học được mình cần phải biết chấp nhận. Chấp nhận rằng hôm nay trời rất nóng, tôi sẽ không thể chạy tốt bằng hôm thời tiết mát mẻ. Tôi phải học cách ngừng so sánh bản thân với người khác. So sánh với người khác, là bất công với chính bản thân mình. Chúng ta không biết được người khác đã làm gì để đạt được thành tích đó. Họ đã tập luyện bao lâu, tập một mình hay có huấn luyện viên, cơ thể, chiều cao, cân nặng, chế độ dinh dưỡng, những kiến thức mà họ đã thu nạp.v.v… Với những buổi chạy dài tôi thấu hiểu sâu sắc về sự chuẩn bị. Bạn khó có khả năng hoàn thành một cuộc đua Ultra Trail mà không có sự chuẩn bị. Chuẩn bị càng tốt thì khả năng hoàn thành càng cao.
Chạy trail cho tôi nhìn ngắm thiên nhiên hùng vĩ, những cánh rừng xanh mướt xếp tầng tầng lớp lớp trong núi đồi trùng điệp. Tôi lấy điện thoại ra với ý định ghi lại khoảng khắc đó, nhưng rồi lại lặng lẽ cất vào, vì camera của iPhone 14 Pro Max 256 GB không thể ghi lại nổi vẻ đẹp của thiên nhiên, nó chỉ có thể ghi lại 1/10 của vẻ đẹp đó, nhìn những cánh sim tím đung đưa trong gió, tự nhiên cũng thấy nhiều áo nghĩa của cuộc sống.
👆Khung cảnh thiên nhiên được ghi lại bằng Camera điện thoại, vẻ đẹp 1/10 so với thực tế.
Tôi được lắng nghe nhiều câu chuyện thú vị, phi thường có, dị thường cũng có. Có anh zai chạy 42km thì bị ngã gãy tay sau khi xuất phát một đoạn, đội y tế băng bó cho anh, rồi anh lại chạy tiếp và về đích với vị trí thứ 3. Một cô gái thì về đích 100km trước nhất nam giới 20 phút. Rồi có cô về đích 100km vừa đi vừa khóc vì về sau COT (Cut-Off Time). Có đôi bạn trẻ cầu hôn khi về đích. Năm nay thì có anh zai cũng có nhiều kinh nghiệm rồi, nhưng DNF (Did Not Finish) do không thể nạp dinh dưỡng được, cứ ăn vào là lại ói ra, gắng gượng được thêm 40km (từ km30-70km) sau cùng cũng phải buông bỏ vì bị mất nhiệt và thiếu dinh dưỡng. Chạy bộ đường dài không chỉ cần chạy khoẻ là được. Mà còn phải có chiến thuật, phân bổ sức lực, dinh dưỡng hợp lý.
Sau cùng, tôi học được về sự phi thường của việc bình thường. Mỗi tuần tôi có 4-5 buổi tập luyện, mỗi buổi 3-5km, hầu hết các buổi tập đều là nhàm chán, vẫn cảnh vật đấy, vẫn tốc độ đó. Thỉnh thoảng có hôm sẽ được ngắm ánh trăng xuyên qua những hàng cây giữa phố phường tấp nập, cảnh sắc đó cũng giúp tôi thanh tịnh lại, sạc năng lượng sau một ngày dài. Qua một quãng thời gian, khi ta nhìn lại, chợt thấy những bước chân nhỏ bé khi được gom nhặt lại, sẽ được một hành trình không tưởng. Mỗi ngày ta chỉ cần làm một việc gì đó, cứ đều đặn, cứ cặm cụi, rồi sẽ được một điều gì đó lớn lao, xứng đáng với công sức bỏ ra. Năm nay tôi đã hoàn thành được mục tiêu 1000Km mà đã đặt ra từ năm ngoái. Chậm mất một năm, nhưng điều đó cũng không quá ảnh hưởng.
“Phần thưởng lớn lao vì hành trình nhiều vất vả.”
– Trust Me Bro –