Tháng 6 sang, Để hạ về khắc khoải một loài ve?

“Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?

Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè

Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,

Để hạ về khắc khoải một loài ve?”

– Huỳnh Minh Nhật, Một giấc mơ say

Đôi dòng tâm tư mùa hạ

Có người từng nói với tôi rằng “Nếu cô đơn là vùi mình trong giá lạnh của mùa đông, thì khi yêu là những ngày ta vội vàng trong trái tim cháy bỏng mùa hạ”. Hình như sau những ngày dài co ro nơi tối tăm, tịch mịch của mùa đông, người ta thèm cảm giác được yêu thương, được cháy hết mình trong ánh vàng mùa hạ. Và cứ thế hạ sang, mang theo cả những vấn vương về một thời xa vắng.

Đã có một thời tôi chờ đợi những tiếng ve, chờ đợi sắc tím lặng lẽ của cành hoa bằng lăng bên khung cửa, chờ đợi những ngày tháng thi cử áp lực trôi qua… Giờ đây ngồi nghĩ lại, có lẽ sắc tím kia cũng mang theo những nuối tiếc, tiếng ve kia cũng khắc khoải những kỷ niệm. Ký ức giống như một ngăn kéo nhỏ, đóng lại rồi tưởng chừng như sẽ mãi lãng quên; nhưng chỉ cần chạm nhẹ là những mảnh thời gian lại ùa về vẹn nguyên.

“Anh trở về trong chiều mùa hạ vắng

Sân trường xưa nhàn nhạt sắc nắng vàng

Em đi và chưa một lần trở lại

Để sân trường ký ức trôi mênh mang”

– Khuyết danh

 

Những khoảng trời quên lãng

Tôi đã từng nói mình rất muốn đến Hồ Tây cùng em; cũng chẳng biết vì sao lại như vậy nữa. Có thể Hồ Tây cũng chỉ là một cái cớ, hoặc có lẽ đó là một lời hứa hẹn để chúng mình cùng háo hức đợi chờ. Nhưng khi tôi thực hiện được nó, thì em cũng chỉ còn là hình bóng chìm trong hoài niệm. Phải chăng vì vậy mà có một dạo tôi sợ đến Hồ Tây, dù ở đó đâu là những kỷ niệm; nhưng nó vẫn như một vết thương âm ỉ rỉ máu. Em nói không sai, rồi thời gian sẽ làm những vết thương khô sạn. Rồi quá khứ sẽ lùi lại để chào đón tương lai. Có đôi lúc, tôi như không điều khiển được lòng mình, nhưng thời gian vẫn trôi; năm, tháng có đầy, vơi?

Hồ Tây một chiều hoàng hôn buông

Hồ Tây chiều chiều hạ vắng

Đến bây giờ tôi vẫn thích chụp lại những đám mây. Những đám mây chơ vơ lạc trong ánh vàng nắng hạ, những đám mây ướt mèm nỗi nhỡ, những đám mây hoang hoải lúc chiều buông. Tôi cũng chẳng biết vì sao mình lại thích làm vậy nữa. Có lẽ bởi mây cũng giống tôi; cũng có lúc lạc lõng giữa khung trời xanh bao la; cũng có khi thẫn thờ cho ngày tháng dần qua.

“Nếu biết rằng rồi mây sẽ đến.

Tôi đã chờ dưới trời trong veo.

Nếu biết rằng mây rất nhẹ nhàng.

Mây mềm mại ở đó tôi đã hát ca.

Những ngày bơ vơ.

Những chiều hoàng hôn tím mờ.”

– Đỗ Bảo, Mây

Như trời kia dẫu rộng cũng không thể níu chân đám mây phiêu lãng

Đôi khi tôi thấy mình thật kỳ lạ, thỉnh thoảng lại lôi nỗi đau ra ngắm nghía, để rồi tự mình lại đau lại nỗi đau cũ, tự mình làm tổn thương bởi những nỗi buồn xưa, thứ mà đáng lẽ tôi đã phải lãng quên từ lâu. Nhưng có lẽ, không phải ước mơ nào trên chuyến tàu thanh xuân ấy cũng trở thành hiện thực. Bởi có những sân ga không như mình mơ tưởng. Ngỡ là sân ga lớn đưa con tàu chạy đến mênh mông vô tận, nhưng hóa ra chỉ là một sân ga nhỏ tàu chỉ ghé rồi lặng lẽ đi qua.

Tạm kết

Đêm đã về khuya, cái lạnh sương giá khiến tôi sực tỉnh khỏi dòng miên man tâm sự. Sau cơn giông đêm dữ dội, lá xác xơ và không gian lặng yên. Tuy không có “cầu vồng” nào như người ta thường nói, nhưng tôi lại nhìn thấy một mảnh trăng lấp ló nơi cuối trời.

Add a Comment

Scroll Up