Bố mẹ là người thầy của con, con là người thầy của bố mẹ

Hi, I’m TuanNT from Flinters Viet Nam. This is the 124th post of 133 days blogging challenge to commemorate the Flinters’s 10th anniversary.

Cha mẹ là người từng trải, là người có nhiều kinh nghiệm hơn con cái nên chắc chắn cha mẹ là người thầy đầu tiên và quan trọng nhất của con cái. Vậy con cái có là người thầy, người truyền cảm hứng cho cha mẹ hay không? Với cá nhân mình, điều đó hoàn toàn đúng, con giống như người thầy của mình, con dạy mình cách làm bố, con truyền cảm hứng cho mình tự tin làm những điều mà trước đây vì ngại ngùng, vì lo sợ mà mình không dám làm.

Đầu tiên là tự tin trước đám đông, nếu trước đây khi tham gia vào những hoạt động đông người, mình chỉ đứng quan sát mà không tham gia trực tiếp vào bất cứ tương tác nào, nhưng từ khi có con, muốn con tự tin trước đám đông thể hiện bản thân, mình đã phải lên giây cót tinh thần, vận đủ các thành công lực để tương tác nhiều hơn trong đám đông và lôi kéo con tham gia cùng. Rồi mình nhận ra rằng điều đó thật thú vị và con đã “dạy” cho mình một bài học về sự tự tin. Mình thấy rằng, nếu cam đảm thì mình có thể làm gần như mọi việc mà mình muốn.

Việc thứ hai là hoạt động thể thao, cụ thể là bơi lội, trước đây mình chỉ bơi được 25m là thở hết hơi rồi, nhưng từ lúc con đi học bơi, đưa con đi bơi và chứng kiến con kiên trì bơi được 3 – 4km ngoài biển Hạ Long, con đã truyền cảm hứng cho mình vượt qua 25m bể bơi để rồi chinh phục được 3km bơi ở hồ Sông Đà và rồi cũng vì mong muốn truyền cảm hứng kiên trì lại cho con mà mình duy trì việc bơi 2-3 buổi mỗi tuần. Như vậy con đã dạy mình vượt qua những trở ngại, kiên trì với mục tiêu và đón nhận thành quả tuyệt vời sẽ đến. Sự kiên trì cũng giúp ích cho mình rất nhiều trong công việc, có đôi khi cảm thấy hết động lực, nhưng ngay sau đó mình lại nghĩ: Vươn vai một cái, càng chán thì càng làm nhiều vào rồi từ chán sẽ lại thành đam mê, thành yêu thôi.

Thứ ba cũng là hoạt động thể thao, từ bé mình đã thích được chơi patin, mỗi lần ra sân nhìn các bạn chơi patin mình rất thèm được chơi, nhưng vì ngại ngùng và sợ bị ngã đau mình chẳng bao giờ dám bước lên để thử, rồi niềm yêu thích không được thực hiện đó vẫn kéo dài cho đến khi mình cho con chơi patin, và muốn con có thêm người chơi cùng, có động lực chơi mình một lần nữa vượt qua rào cản của nỗi sợ để bắt đầu chơi patin, mặc dù cũng bị ngã và cũng đau, nhưng nỗi đau đó chỉ là thoáng qua, nó không thấm vào đâu so với niềm vui được chơi Patin, được lướt trên mặt đường với tốc độ cao và cùng con cười thích thú. Trong cuộc đời chúng ta có nhiều thứ muốn làm mà chưa làm được vì nhiều lí do khác nhau, hãy Step Forward tiến lên các bạn, chúng ta sẽ làm được.

Việc thứ tư là chuyện hàng ngày của ba bố con, mỗi sáng mình đưa hai con đi học, đưa chị đi trước rồi đưa em đi mẫu giáo, một ngày khi đưa chị đến trường, chị vừa xuống xe em đã nhanh nhảu nói: “Chúc chị đi học vui vẻ nhé”, mình giật mình nghĩ “Ơ, có những thứ đơn giản thế, hay thế sao trước giờ mình không nghĩ ra nhỉ!”, chúc nhau một câu để mọi người đều có một ngày thật vui vẻ, và từ đó ngày nào khi đưa con đến trường mình đều “Bai bai con, chúc con đi học vui vẻ nhé”, mình chẳng chúc con học tốt, cứ vui vẻ là được rồi, ở công ty mình có câu “Người vui vẻ với công việc là người có thể làm được việc”, vậy vui vẻ đi học thì chắc chắc sẽ học tốt.

Nếu bạn dám từ bỏ quyền lực, từ bỏ vị trí (quyền lực của bố mẹ), sẵn sàng làm bạn, sẵn sàng bắt đầu lại từ đầu, bạn sẽ dần tìm thấy sự cân bằng và hạnh phúc trong những điều rất nhỏ.

Còn rất nhiều điều nữa mà vì muốn làm gương cho con mình đã phải thay đổi, để rồi lần nữa nhận ra rằng con đang dạy mình rất nhiều điều tốt đẹp.
Không chỉ bố mẹ là người thầy của con, mà con cũng là người thầy của bố mẹ, chúng ta hỗ trợ nhau, cùng nhau phát triển.

 

Add a Comment

Scroll Up