Quyển sách yêu thích nhất của một thằng lười đọc sách dày 1200 trang

Ngày xưa nếu có ai đó nhìn thấy tôi ở hàng net và nói : “Hoàng Anh ơi, đừng chơi game nữa, về code đi, code mới có 1 tương lai tốt đẹp, kiếm được nhiều tiền, được vây quanh bởi nhiều gái đẹp” thì tôi sẽ nhảy vào đấm cho mấy phát ngay. Thật sự thì ngày ấy tôi không thích đọc sách lắm, chỉ thích chơi game, xem phim, ngủ, như bao bạn bè đồng trang lứa.

Cho tới vài năm trước một thằng đẹp trai, thông minh, dẻo mồm như tôi bị cắm sừng. Cô gái tôi yêu thương suốt thời gian dài bỏ tôi theo 1 ông mọt sách. Tôi giận lắm !!! Mấy ông mọt sách có gì hay cơ chứ? Đọc sách thì quyến rũ lắm à? Đọc sách thì ngầu lòi à? Đọc sách thì gái mê à? Mà thằng đó có gì đẹp trai hơn tôi cơ chứ? Đây, mọi người xem ảnh đi này:

Thấy không, tôi bị bỏ chỉ vì không đọc sách, chứ đẹp trai chắc chắn tôi hơn đứt !!! Tôi thề là mình sẽ trả thù !!! Cô ta và lão mọt sách đó phải trả giá !!!

Cơ mà không thể đánh mà không biết địch là ai được, tôi bắt đầu mua vài quyển sách về đọc thử coi nó có gì thú vị mà mọi người thích thế. Bé giờ toàn đọc truyện tranh, tôi từng có mấy tủ truyện tranh, tôi tự hào về bộ sưu tập đó lắm, cho tới khi bị bố mẹ cho đi mất, từ đó tôi không đọc sách truyện gì nữa. Tôi mới hỏi thằng bạn:

  • Gần đây cuốn sách gì khiến mày ấn tượng nhất?
  • Tao hả, “Suối nguồn” !!!
  • Mày mua cho tao 1 quyển nhé, mai tao gửi tiền
  • Mày có bao giờ đọc sách đâu???
  • Thì giờ tao đọc, mày khinh thường tao à?
  • Mày chắc chưa?
  • Chắc !!! Dăm ba mấy quyển sách tao đọc 1 tuần 1 quyển cho mày xem
  • Nếu mày không đọc hết trong 1 tuần thì mất tao 1 triệu nhé
  • Tao lại sợ mày đấy? Chốt !!!
  • Oke, mai tao mang tới cho mày

Khỏi phải nói tôi sốc thế nào, quyển sách dày hơn 1200 trang.

anh_nh_book

Không ngờ tôi lại lỡ lời cược với thằng bạn để đọc quyển sách “ném chó chó chết” thế này. Nếu có ai đó từng đưa tôi 1 quyển dày như thế và nói đọc đi, chắc tôi sẽ cầm ném thẳng vào mặt người đó chứ chả nể nang gì. Đời tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chinh phục 1 quyển sách dày như từ điển thế này cả.

Nhưng thôi, cứ thử đọc xem nó có gì mà dày như thế, tôi đọc thử 10, 20, 30 trang… Hôm đó tôi đã đọc suốt đêm vì nó thực sự bánh cuốn mọi người ạ.

Trong 1 tuần vừa làm vừa đọc tôi đã hoàn thành quyển sách. Vậy bí quyết nào giúp tôi vừa code tốt hơn mà vẫn đảm bảo thời gian đọc sách? Chắc mọi người tò mò lắm 😉 Hẹn blog tháng sau nha 😉 Còn tháng này tôi sẽ review một chút về quyển sách yêu thích của tôi : SUỐI NGUỒN.

Bất kì ai, khi đọc cuốn sách này đều nhìn thấy 1 phần bản thân mình ở đó

Có thể bạn sẽ nhìn thấy bản thân mình qua nhân vật Peter Keating – một kiến trúc sư “thành công” một cách “thực thụ”. Hắn đạt được gần như mọi thứ trong sự nghiệp – tốt nghiệp thủ khoa ở một trường kiến trúc danh tiếng, đạt được những giải thưởng danh giá, và chiến thắng trong việc loại bỏ các đối thủ để thâu tóm công ty mà hắn đang làm việc. Thế nhưng Peter chưa bao giờ cảm thấy hài lòng với chính bản thân mình, hắn luôn khao khát được người khác công nhận, hắn sống cuộc sống “thứ sinh”.

Thứ sinh (second-hand) là một khái niệm xuất hiện xuyên suốt trong tác phẩm của Ayn Rand, có nghĩa là “không sinh ra từ bản thân chủ thể hành động hoặc cảm xúc mà chỉ phản ánh từ người khác”. Những người “sống thứ sinh” họ không có cái tôi, họ sống trong những con người khác. Dường như những nhân vật trong “Suối nguồn” đều là những người “sống thứ sinh”, ngoại trừ nhân vật chính Howard Roark.

Howard Roark cũng là một “kiến trúc sư”, nhưng trong ngoặc kép, bởi cậu ta chưa kịp tốt nghiệp thì đã bị đuổi học vì “không tôn trọng quy định của nhà trường”. Thế nhưng Roark là một người “born to build” – sinh ra là để xây dựng những công trình. Đối với anh thì của cải vật chất, danh vọng, hay được xã hội công nhận đều là những thứ phù phiếm, không thể so sánh với sự vĩ đại của những tòa nhà do chính anh thiết kế. Roark bị coi là một kẻ “cứng đầu” và “cá nhân chủ nghĩa” một cách cực đoan. Thậm chí cậu ta phải ra tòa vì bị buộc tội “phá hoại” tòa nhà do chính cậu thiết kế, chỉ vì nó không được xây dựng đúng y như vậy. Có người nói Roark chỉ là một nhân vật mang tính “hình tượng”, “lý tưởng hóa”, và “phi thực tế”. Nhưng đúng như Ayn Rand đã viết ngay “lời nói đầu”, bà không thể cứ chấp nhận thực tại, mà phải hướng tới thứ “con-người-có-thể-là” hoặc “phải-là”. Roark chính là hiện thân của một con người hăng say với công việc của mình, tuân thủ nghiêm ngặt những nguyên tắc sống đã đặt ra, coi nhẹ sự phù phiếm, và đề cao chủ nghĩa cá nhân…

Tôi không hoàn toàn đồng ý với cách sống của nhân vật chính, nhưng có 1 phần mà cuốn sách đã đúng. Người sáng tạo thực hiện những sản phẩm của họ trước hết là để thỏa mãn bản thân mình. Sau đó mới nghĩ tới phục vụ cộng đồng… Những dòng code đẹp, code sạch là để bản thân tự hào, sau đó mới là khiến cho dự án tốt hơn, các thành viên khác nhìn vào, tránh bug…

Liệu có phải chúng ta đang quá phụ thuộc vào các giải thưởng, cái nhìn của những người xung quanh để chứng tỏ bản thân, để được người khác khen thưởng, công nhận  cùng là trở thành một người thứ sinh?

Anh DuyBQ – một General Manager giấu tên từng chia sẻ như sau:

Bạn có phải là một người thứ sinh không? Hãy đọc sách và tự tìm câu trả lời nhé.

Audiobook có trên Youtube.

Add a Comment

Scroll Up